Wednesday, July 25, 2018

Bao giờ mẹ mới chịu ly hôn với ba đây?

Bao giờ mẹ chịu ly hôn ba?

Ảnh sưu tầm internet

Mẹ ạ, từ hồi còn mới tám tuổi con đã ước mẹ có thể đưa con chạy trốn khỏi ba, không ở với ba nữa. Lớn lên, mơ ước duy nhất của con là được nhìn thấy mẹ ly hôn với ba. Đó là điều khiến con hạnh phúc nhất trên đời. Đã không ít lần con khuyên mẹ ly hôn ba, nhưng mẹ lắc đầu bảo con: "Ai đời con đi xúi mẹ bỏ bố chứ? Mẹ sẽ không bỏ bố con, mẹ không muốn con bị mang tiếng bố mẹ ly dị".

Cả đời mẹ vất vả, sống vì chồng vì con đủ rồi mẹ ạ. Đã đến lúc mẹ buông bỏ tất cả, sống cho bản thân mình thôi. Từ lúc con ra đời, biết nhận thức là con đã chứng kiến cảnh ba đánh chửi mẹ như cơm bữa. Ba ghét mẹ, thù hằn mẹ một cách khinh khủng. Đôi khi con hỏi ba: “Sao ba lại ghét mẹ, ba ghét mẹ như vậy tại sao lại lấy mẹ, không ly hôn mẹ đi?”. Nhưng câu hỏi đó của con chỉ nhận được lời hồi đáp cụt lủi, khinh bỉ của ba: “Vì mẹ mày là vận xui của tao!”.

Đã hơn hai năm con chứng kiến cảnh ba đánh chửi mẹ một cách tàn bạo, mẹ chỉ biết khóc chịu đựng mà không cãi lại. Vết bầm tím, rỉ máu do ba đánh hành hạ cả đêm khiến mẹ không ngủ được. Không ít lần con thấy mẹ ngồi một mình sau nhà khóc vì tủi thân, vì cách ba đối xử với mẹ.

Giờ con đã ra ngoài đi làm kiếm tiền, không phải sống cùng ba chịu cảnh ba đánh mẹ nữa nhưng ở trên này con lo và thương mẹ nhiều lắm. Nhỡ ba đánh mẹ thì ai can, mẹ đau thì ai xoa dầu, an ủi mẹ đây? Mẹ kể ngày xưa lấy mẹ về ba bị đuổi việc, thua đậm cờ bạc đâm ra ba đổ hết tội lỗi lên đầu mẹ, nói mẹ là sao chổi, vận xui của ba. Con thấy lý do đó thật nực cười, chẳng lẽ cái gì ba làm sai cũng là lỗi của mẹ ư?

Thực sự con hận ba mẹ ạ, con xấu hổ khi có người cha tồi như ba. Mẹ có biết vì sao con không dám đưa bạn gái về nhà mình chơi không? Vì con sợ cô ấy chứng kiến cảnh ba đánh chửi mẹ, con xấu hổ về ba lắm. Bởi ba là người không biết nghĩ, nể nang ai đánh chửi mẹ bất chấp có người lạ đứng đó. Bản chất của con người thì không bao giờ thay đổi được mẹ ạ. Cái tính vũ phu, coi thường vợ đã ngấm vào máu và ba như nghiện dần chuyện đó mấy chục năm nay rồi. Ở với ba mẹ, chưa bao giờ con thấy ba nói một lời yêu thương với mẹ, thay vào đó ba dùng đòn roi, những câu chửi để nói chuyện với mẹ.

Con không hiểu sao mẹ có thể sống cam chịu người chồng tồi ấy suốt hơn 20 năm được. Nếu mẹ sống vì con, để cho con một gia đình trọn vẹn thì con không cần mẹ ạ. Gia đình có đủ bố, đủ mẹ mà có người bố tồi như thế con thà không có bố còn hơn. Con sợ kết hôn vì sợ vợ, nhà vợ chê cười về ba. Đã có lúc con nói chuyện đưa mẹ lên thành phố ở với con, mẹ lại gạt đi rằng phải ở nhà cơm nước, lo cho bố con. Tại sao vậy mẹ, mẹ nợ bố nhiều đến thế sao mà không thể ly hôn, buông bỏ người chồng tồi đó được?

Điều con day dứt trong lòng bao lâu nay là việc để bố đánh chửi mẹ mãi thế. Nếu như mẹ thực sự thương con, muốn con hạnh phúc thì mẹ ly hôn ba đi được không? Có như vậy con mới cởi được nút thắt, gánh nặng trong lòng mình bao nhiêu năm nay.

Mẹ vất vả, khổ cả đời rồi đã đến lúc mẹ mạnh dạn ly hôn ba. Người đàn ông đó không xứng để mẹ hi sinh nữa đâu, nếu ông ấy thương mẹ thì ông ấy sẽ không bao giờ đánh mẹ dù chỉ là một cái tát. Ly hôn ba được không mẹ, rồi mẹ con mình sẽ sống với nhau. Sẽ vui vẻ thoải mà chẳng phải ôm nhau khóc vì những trận đòn, lời chửi thậm tệ của ba nữa.

Mẹ à, ly hôn ba đi. Ly hôn chưa bao giờ là muộn cả, đó là cách giải thoát duy nhất dành cho mẹ.

Let's block ads! (Why?)

No comments:

Post a Comment