Wednesday, July 4, 2018

Thành đạt ở trời Âu, gia đình tôi không hối tiếc khi về nước sống

Bài viết dưới đây là chia sẻ của chị Như Bình 41 tuổi, hiện sống ở Ninh Bình:

Do gia đình chồng có nhiều người làm ăn tốt bên Czech, tôi và anh xã sang đó ngay sau khi kết hôn, năm 1998. Vì có sẵn nền tảng và được người thân hỗ trợ, chúng tôi nhanh chóng mở được cửa hàng, làm ăn thuận lợi. 

Ở bên này, gia đình tôi được hưởng các dịch vụ công miễn phí và rất tốt. Về y tế, chúng tôi có một bác sĩ riêng theo dõi sức khỏe định kỳ. Khi có vấn đề nào đó vượt quá khả năng thì họ sẽ giới thiệu vào bệnh viện. Nếu phải điều trị, người nhà không cần đi theo vì mọi việc chăm sóc đều đã có điều dưỡng thực hiện tận tình.

Hai con tôi đều chào đời bên đó và được hưởng nền giáo dục tiến bộ. Ngay từ lớp mẫu giáo, các con đã được rèn các kỹ năng cần thiết cho cuộc sống, tự phục vụ bản thân. Hằng ngày, trên đường dẫn tụi nhỏ ra công viên chơi, thấy con vật, cây cối nào, cô giáo cũng sẽ giới thiệu chi tiết về tên gọi, đặc điểm... Các cháu thỉnh thoảng còn được tới các cửa hàng tại địa phương để nhìn tận mắt, sờ tận tay các loại củ, quả, hàng hóa.

Hằng năm, bọn trẻ được đi dã ngoại trải nghiệm 10 ngày trong rừng sâu để học các kỹ năng sinh tồn như cách tạo lửa, lấy đồ ăn, nước uống, tìm hướng ra khỏi rừng khi bị lạc... Các cháu đều được học bơi miễn phí và có bằng chứng nhận biết bơi trước khi vào cấp một. Lên tiểu học, các con đều được hướng dẫn và cấp bằng chứng nhận biết đi xe đạp... Nói chung, các con được đủ thứ cần thiết để phát triển toàn diện trước khi vào đời. 

Dù đang có cửa hàng buôn bán tốt tại thành phố Chomutov, Cộng hòa Czech, vợ chồng chị Bình vẫn quyết định về nước và không hề hối hận về quyết định này. Ảnh: Đ.L.

Dù đang có cửa hàng buôn bán tốt tại thành phố Chomutov, Cộng hòa Czech, vợ chồng chị Bình vẫn quyết định về nước và không hề hối hận về quyết định này. Ảnh: Đ.L.

Tất nhiên, nếu trời Tây chỉ toàn những điều tốt đẹp như thiên đường, có lẽ chúng tôi không nghĩ tới chuyện về nước. Thực tế, để được hưởng các dịch vụ miễn phí, mỗi tháng, chúng tôi phải đóng bảo hiểm y tế tương đương 2 triệu đồng, cộng 2 triệu bảo hiểm xã hội. Việc duy trì các giấy tờ định cư lâu dài cũng tốn kém vô số khoản thuế, phí.

Ngoài ra, sống ở xứ người, dù có nhà cửa đàng hoàng, tôi vẫn luôn có cảm giác mình là kẻ ăn nhờ ở đậu. Nhà riêng của chúng tôi ngay mặt đường, sau lưng có một khu chung cư của người địa phương. Chỉ cần tôi đậu xe hơi chệch một chút hoặc đôi khi tiện tay để rác nhầm vào thùng của bên đó là họ gọi cảnh sát ngay.

Người Việt ở nước ngoài thường chịu khó tằn tiện để mua được xe đẹp, nhà to. Không ít người địa phương thấy thế thì hậm hực vì họ làm cả đời không được như vậy nên lại cho là chúng tôi sang buôn gian bán lận, rồi nhìn bằng ánh mắt thiếu thiện cảm. Đôi lúc bị đối xử không công bằng nhưng vì là xứ của họ, chúng tôi vẫn phải cố nhịn dù trong lòng ức chế. 

Nhưng vấn đề khiến vợ chồng tôi suy nghĩ nhiều nhất là về con cái. Bản thân vợ chồng tôi luôn muốn giữ gìn những nét truyền thống và quy định các con khi bước vào nhà là phải nói tiếng Việt. Nếu con quen miệng, đi học về chào bằng tiếng nước ngoài thì bố mẹ nhất định không đáp. Dần dần bọn trẻ cũng hiểu và thực hiện đúng quy tắc đã đề ra.

Tuy nhiên, được sinh ra và thụ hưởng nền giáo dục ở nước ngoài, các con tôi có suy nghĩ, cách cư xử như người bản địa. Vợ chồng tôi lo lắng khi thấy tụi trẻ con lớp 6, 7 thoải mái ôm hôn nhau nơi công cộng. Ở nhà, bố mẹ muốn vào phòng con cái là phải gõ cửa, con đồng ý mới được vào.

Tháng 7/2011, cả gia đình tôi về Việt Nam chơi trong thời gian các con nghỉ hè. Lúc đó, bé lớn học hết lớp 6, bé nhỏ sắp vào lớp một. Ở quê nhà, thấy các cháu nói tiếng quê hương dễ thương, sống tình cảm, biết quan tâm tới bố mẹ, ông bà, chúng tôi lại nghĩ về tình cảnh của mình.

Ở trời Âu, vì phúc lợi xã hội tốt nên thế hệ trẻ hầu như không có thói quen chăm lo cho cha mẹ. Tụi nó tự do, tự lập sống đời mình. Cảnh già của chúng tôi sẽ ra sao? Ngoài ra, không hiểu vì thích ngoại hình hay lối sống phóng khoáng hoặc bởi lý do khác, thế hệ sinh ra ở đây, hầu hết đến tuổi trưởng thành đều thích yêu và kết hôn với người Tây hơn là người Việt. Vợ chồng tôi sợ chỉ thêm vài tuổi nữa, con trai duy nhất của mình sẽ yêu một cô gái ngoại quốc và không chịu về nước nữa. Rồi nó sẽ lấy vợ Tây, sinh con lai và thế hệ sau chẳng còn biết gì về nguồn gốc quê hương, thậm chí chẳng nói tiếng Việt nên không thể hiểu và chia sẻ tâm tư với bố mẹ, ông bà chúng. 

Vợ chồng tôi quyết định việc về ở hẳn chỉ trong vòng một tháng sau kỳ nghỉ ở quê nhà, dù khi ấy mới xây lại nhà to và sắm đầy đủ đồ nội thất mới đẹp và cũng chưa kịp bán dãy cửa hàng đang làm ăn tốt ở Czech. 

Khi chúng tôi về nước, cô con gái thứ 2 vào lớp một không gặp khó khăn gì. Cậu con trai lớn thì phải học lại lớp 6 vì cháu nói tiếng Việt thạo nhưng đọc và viết không ổn. Thời gian đầu đi học, cháu cũng mang tiếng là "hâm hâm" vì không giống các bạn cùng lứa: sẵn sàng đi vài km giúp người bị lạc, không ngại đứng lên tranh luận với cô giáo... Dù vậy, với bản tính trong sáng, nhiệt tình, năng nổ tham gia các hoạt động xã hội, chỉ thời gian sau là cháu được các bạn và thầy cô quý mến. Tôi vẫn biết ơn Czech đã dạy cho con tôi một nền tảng tốt, giúp cháu dù ở môi trường nào cũng luôn tự tin, không sợ hãi trước điều gì và phát huy được năng lực của mình.

Bản thân vợ chồng tôi khi trở về cũng không bị "sốc ngược" trước các vấn đề ở quê nhà như: đường xá xuống cấp, bụi bặm, khí hậu thất thường, môi trường ô nhiễm, mất an toàn thực phẩm... Ra đi khi đã ở tuổi trưởng thành, chúng tôi hiểu quá rõ và lường hết những điều đó nên không thất vọng mà chỉ thấy ấm áp khi được ở gần gia đình, anh em. Hơn 6 năm nay, chưa khi nào tôi ân hận về quyết định trở về mà chỉ nghiệm ra rằng không ở đâu bằng sống trên đất nước mình, ở gần người thân của mình. 

Thực tế, tôi biết có rất nhiều người sau một thời gian khó thích nghi với cuộc sống xứ người cũng trở về quê hương. Nhưng trong số đó, không ít người quay ngược sang, phần lớn là do không tìm được hướng đi đúng trong việc làm ăn nên phải tiếp tục đi làm kinh tế. Vợ chồng tôi khá thuận lợi khi dùng vốn liếng đầu tư xây khách sạn đúng dịp Ninh Bình đang đà phát triển du lịch. Ở quê nhà, có kinh tế ổn định, không phải tốn quá nhiều các loại chi phí, thuế má như bên kia, chúng tôi sống khá thảnh thơi. 

Nhiều người nói quay về nước là tôi đã làm lỡ cơ hội thụ hưởng một nền giáo dục tốt của con cái. Tôi không nghĩ vậy. Vợ chồng tôi vẫn tạo điều kiện tốt nhất cho các con học hành. Nếu các cháu muốn và có năng lực thì hoàn toàn có thể đi du học ở các đất nước tiên tiến hơn Czech nhiều. Và khi đó, các con đã có nền tảng truyền thống, hiểu gốc gác quê hương và biết rằng ở quê nhà bố mẹ vẫn đợi và có nhiều cơ hội cho chúng trở về xây dựng gia đình, phát triển sự nghiệp. 

Như Bình

* Tên nhân vật đã được thay đổi

Let's block ads! (Why?)

Thành đạt ở trời Âu, nhà tôi vẫn về nước vì không muốn con mất gốc

Bài viết dưới đây là chia sẻ của chị Như Bình 41 tuổi, hiện sống ở Ninh Bình:

Do gia đình chồng có nhiều người làm ăn tốt bên Czech, tôi và anh xã sang đó ngay sau khi kết hôn, năm 1998. Vì có sẵn nền tảng và được người thân hỗ trợ, chúng tôi nhanh chóng mở được cửa hàng, làm ăn thuận lợi. 

Ở bên này, gia đình tôi được hưởng các dịch vụ công miễn phí và rất tốt. Về y tế, chúng tôi có một bác sĩ riêng theo dõi sức khỏe định kỳ. Khi có vấn đề nào đó vượt quá khả năng thì họ sẽ giới thiệu vào bệnh viện. Nếu phải điều trị, người nhà không cần đi theo vì mọi việc chăm sóc đều đã có điều dưỡng thực hiện tận tình.

Hai con tôi đều chào đời bên đó và được hưởng nền giáo dục tiến bộ. Ngay từ lớp mẫu giáo, các con đã được rèn các kỹ năng cần thiết cho cuộc sống, tự phục vụ bản thân. Hằng ngày, trên đường dẫn tụi nhỏ ra công viên chơi, thấy con vật, cây cối nào, cô giáo cũng sẽ giới thiệu chi tiết về tên gọi, đặc điểm... Các cháu thỉnh thoảng còn được tới các cửa hàng tại địa phương để nhìn tận mắt, sờ tận tay các loại củ, quả, hàng hóa.

Hằng năm, bọn trẻ được đi dã ngoại trải nghiệm 10 ngày trong rừng sâu để học các kỹ năng sinh tồn như cách tạo lửa, lấy đồ ăn, nước uống, tìm hướng ra khỏi rừng khi bị lạc... Các cháu đều được học bơi miễn phí và có bằng chứng nhận biết bơi trước khi vào cấp một. Lên tiểu học, các con đều được hướng dẫn và cấp bằng chứng nhận biết đi xe đạp... Nói chung, các con được đủ thứ cần thiết để phát triển toàn diện trước khi vào đời. 

Dù đang có cửa hàng buôn bán tốt tại thành phố Chomutov, Cộng hòa Czech, vợ chồng chị Bình vẫn quyết định về nước và không hề hối hận về quyết định này. Ảnh: Đ.L.

Dù đang có cửa hàng buôn bán tốt tại thành phố Chomutov, Cộng hòa Czech, vợ chồng chị Bình vẫn quyết định về nước và không hề hối hận về quyết định này. Ảnh: Đ.L.

Tất nhiên, nếu trời Tây chỉ toàn những điều tốt đẹp như thiên đường, có lẽ chúng tôi không nghĩ tới chuyện về nước. Thực tế, để được hưởng các dịch vụ miễn phí, mỗi tháng, chúng tôi phải đóng bảo hiểm y tế tương đương 2 triệu đồng, cộng 2 triệu bảo hiểm xã hội. Việc duy trì các giấy tờ định cư lâu dài cũng tốn kém vô số khoản thuế, phí.

Ngoài ra, sống ở xứ người, dù có nhà cửa đàng hoàng, tôi vẫn luôn có cảm giác mình là kẻ ăn nhờ ở đậu. Nhà riêng của chúng tôi ngay mặt đường, sau lưng có một khu chung cư của người địa phương. Chỉ cần tôi đậu xe hơi chệch một chút hoặc đôi khi tiện tay để rác nhầm vào thùng của bên đó là họ gọi cảnh sát ngay.

Người Việt ở nước ngoài thường chịu khó tằn tiện để mua được xe đẹp, nhà to. Không ít người địa phương thấy thế thì hậm hực vì họ làm cả đời không được như vậy nên lại cho là chúng tôi sang buôn gian bán lận, rồi nhìn bằng ánh mắt thiếu thiện cảm. Đôi lúc bị đối xử không công bằng nhưng vì là xứ của họ, chúng tôi vẫn phải cố nhịn dù trong lòng ức chế. 

Nhưng vấn đề khiến vợ chồng tôi suy nghĩ nhiều nhất là về con cái. Bản thân vợ chồng tôi luôn muốn giữ gìn những nét truyền thống và quy định các con khi bước vào nhà là phải nói tiếng Việt. Nếu con quen miệng, đi học về chào bằng tiếng nước ngoài thì bố mẹ nhất định không đáp. Dần dần bọn trẻ cũng hiểu và thực hiện đúng quy tắc đã đề ra.

Tuy nhiên, được sinh ra và thụ hưởng nền giáo dục ở nước ngoài, các con tôi có suy nghĩ, cách cư xử như người bản địa. Vợ chồng tôi lo lắng khi thấy tụi trẻ con lớp 6, 7 thoải mái ôm hôn nhau nơi công cộng. Ở nhà, bố mẹ muốn vào phòng con cái là phải gõ cửa, con đồng ý mới được vào.

Tháng 7/2011, cả gia đình tôi về Việt Nam chơi trong thời gian các con nghỉ hè. Lúc đó, bé lớn học hết lớp 6, bé nhỏ sắp vào lớp một. Ở quê nhà, thấy các cháu nói tiếng quê hương dễ thương, sống tình cảm, biết quan tâm tới bố mẹ, ông bà, chúng tôi lại nghĩ về tình cảnh của mình.

Ở trời Âu, vì phúc lợi xã hội tốt nên thế hệ trẻ hầu như không có thói quen chăm lo cho cha mẹ. Tụi nó tự do, tự lập sống đời mình. Cảnh già của chúng tôi sẽ ra sao? Ngoài ra, không hiểu vì thích ngoại hình hay lối sống phóng khoáng hoặc bởi lý do khác, thế hệ sinh ra ở đây, hầu hết đến tuổi trưởng thành đều thích yêu và kết hôn với người Tây hơn là người Việt. Vợ chồng tôi sợ chỉ thêm vài tuổi nữa, con trai duy nhất của mình sẽ yêu một cô gái ngoại quốc và không chịu về nước nữa. Rồi nó sẽ lấy vợ Tây, sinh con lai và thế hệ sau chẳng còn biết gì về nguồn gốc quê hương, thậm chí chẳng nói tiếng Việt nên không thể hiểu và chia sẻ tâm tư với bố mẹ, ông bà chúng. 

Vợ chồng tôi quyết định việc về ở hẳn chỉ trong vòng một tháng sau kỳ nghỉ ở quê nhà, dù khi ấy mới xây lại nhà to và sắm đầy đủ đồ nội thất mới đẹp và cũng chưa kịp bán dãy cửa hàng đang làm ăn tốt ở Czech. 

Khi chúng tôi về nước, cô con gái thứ 2 vào lớp một không gặp khó khăn gì. Cậu con trai lớn thì phải học lại lớp 6 vì cháu nói tiếng Việt thạo nhưng đọc và viết không ổn. Thời gian đầu đi học, cháu cũng mang tiếng là "hâm hâm" vì không giống các bạn cùng lứa: sẵn sàng đi vài km giúp người bị lạc, không ngại đứng lên tranh luận với cô giáo... Dù vậy, với bản tính trong sáng, nhiệt tình, năng nổ tham gia các hoạt động xã hội, chỉ thời gian sau là cháu được các bạn và thầy cô quý mến. Tôi vẫn biết ơn Czech đã dạy cho con tôi một nền tảng tốt, giúp cháu dù ở môi trường nào cũng luôn tự tin, không sợ hãi trước điều gì và phát huy được năng lực của mình.

Bản thân vợ chồng tôi khi trở về cũng không bị "sốc ngược" trước các vấn đề ở quê nhà như: đường xá xuống cấp, bụi bặm, khí hậu thất thường, môi trường ô nhiễm, mất an toàn thực phẩm... Ra đi khi đã ở tuổi trưởng thành, chúng tôi hiểu quá rõ và lường hết những điều đó nên không thất vọng mà chỉ thấy ấm áp khi được ở gần gia đình, anh em. Hơn 6 năm nay, chưa khi nào tôi ân hận về quyết định trở về mà chỉ nghiệm ra rằng không ở đâu bằng sống trên đất nước mình, ở gần người thân của mình. 

Thực tế, tôi biết có rất nhiều người sau một thời gian khó thích nghi với cuộc sống xứ người cũng trở về quê hương. Nhưng trong số đó, không ít người quay ngược sang, phần lớn là do không tìm được hướng đi đúng trong việc làm ăn nên phải tiếp tục đi làm kinh tế. Vợ chồng tôi khá thuận lợi khi dùng vốn liếng đầu tư xây khách sạn đúng dịp Ninh Bình đang đà phát triển du lịch. Ở quê nhà, có kinh tế ổn định, không phải tốn quá nhiều các loại chi phí, thuế má như bên kia, chúng tôi sống khá thảnh thơi. 

Nhiều người nói quay về nước là tôi đã làm lỡ cơ hội thụ hưởng một nền giáo dục tốt của con cái. Tôi không nghĩ vậy. Vợ chồng tôi vẫn tạo điều kiện tốt nhất cho các con học hành. Nếu các cháu muốn và có năng lực thì hoàn toàn có thể đi du học ở các đất nước tiên tiến hơn Czech nhiều. Và khi đó, các con đã có nền tảng truyền thống, hiểu gốc gác quê hương và biết rằng ở quê nhà bố mẹ vẫn đợi và có nhiều cơ hội cho chúng trở về xây dựng gia đình, phát triển sự nghiệp. 

Như Bình

* Tên nhân vật đã được thay đổi

Let's block ads! (Why?)

Ca sĩ 'Despacito' mặc giản dị, cười tươi dự họp báo ở Đà Nẵng

Let's block ads! (Why?)

Ngoài ca sĩ quốc tế, chương trình còn có sự góp mặt của dàn sao Việt như Noo Phước Thịnh, Đông Nhi, Bích Phương, Vũ Cát Tường, Isaac, Min, Soobin Hoàng Sơn, SpaceSpeakers, SlimV & Nimbia, Da Lab, Đen Vâu, Ngọt Band... Hoàng Touliver đảm nhận vai trò giám đốc âm nhạc. Lễ hội sẽ diễn ra trong hai ngày 6-7/7 tại Đà Nẵng.

Cảm động hai người đàn ông hiến tạng cứu người trước lúc "ra đi"

Nhờ số tạng được hiến từ 2 bệnh nhân đặc biệt, cuộc sống của 6 người khác, gồm 4 người bị bệnh thận mãn tính và 2 người bị mù lòa lâu năm được thay đổi hoàn toàn.

Được biết, cả hai đều mong muốn hiến một bộ phận cơ thể của mình cho ngành y học trước khi qua đời. Trường hợp thứ nhất là ông Phùng Văn H. (68 tuổi, ngụ tỉnh Đồng Nai). Trường hợp thứ hai là anh Nguyễn Hy N. (30 tuổi, ngụ tỉnh Đồng Tháp, tạm trú TP.HCM).

Vào cuối tháng 5, anh N. sau khi chở khách từ sân bay Tân Sơn Nhất trở về nhà thì không may gặp tai nạn. Người nhà cho biết, anh N. tự ngã xe trong khi chở khách bằng xe máy.

Lúc ngã xuống, đầu anh đập xuống đường và bị phần kính chắn ở mũ bảo hiểm bị vỡ đâm gây nên vết thương nặng ở đầu. Anh được người dân đưa đến nhập viện Chợ Rẫy trong tình trạng nguy kịch.

Sức khỏe - Cảm động hai người đàn ông hiến tạng cứu người trước lúc 'ra đi'

Các bác sĩ bệnh viện Chợ Rẫy thực hiện quá trình ghép tạng.

Qua các xét nghiệm, chụp CT đầu, bác sĩ chẩn đoán, người bệnh bị chấn thương sọ não và chảy máu não, tiên lượng xấu. Lúc này, trong đầu chị Nga, chị gái của anh N. chợt lóe lên ý nghĩ sẽ hiến tạng của em trai cho bệnh viện Chợ Rẫy để cứu sống những người khác. Chị Nga tiếp tục thuyết phục mọi người trong gia đình hiến tạng em trai và sau đó được chấp thuận. 

Trong khi đó, ông Phùng Văn H. (68 tuổi, ngụ ở huyện Định Quán, tỉnh Đồng Nai) bị đột quỵ trong khi qua nhà bạn đánh cờ. Ông được gia đình đưa vào viện trong tình trạng hôn mê. Bác sĩ cũng nói tình trạng của ông H. khó cứu chữa được.

Trước khi nhập viện, ông H. từng được biết đến là người giàu tấm lòng thiện nguyện, thường giúp đỡ những mảnh đời khó khăn. Ông thường xuyên hỗ trợ những người gặp tai nạn, hỗ trợ áo quan cho người đã khuất tại khu vực ông sinh sống...

Lúc ông bệnh nặng, khó qua khỏi, gia đình đã đưa ông H. lên bệnh viện Chợ Rẫy để hiến tạng, đúng như ý nguyện lúc trước của cụ ông.

Sức khỏe - Cảm động hai người đàn ông hiến tạng cứu người trước lúc 'ra đi' (Hình 2).

Chị Nga, chị gái anh N. kể lại câu chuyện em trai hiến tạng.

Bác sĩ Dư Ngọc Thu, Trưởng đơn vị Điều phối ghép các bộ phận cơ thể người bệnh viện Chợ Rẫy cho hay, nhờ số tạng được hiến từ 2 người bệnh đã cứu được 6 người, gồm 4 người bị bệnh thận mãn tính và 2 người bị mù lòa lâu năm.

"Trong 4 người bị bệnh thận mãn tính, có người đã phải chạy thận suốt 13 năm, có người tuổi đời còn rất trẻ. Ngay sau khi được ghép tạng, các bệnh nhân đều hồi phục rất tốt và đã được xuất viện", bác sĩ Thu chia sẻ.

"Không chỉ có người được nhận tạng mà bác sĩ bệnh viện Chợ Rẫy thực sự xúc động trước nghĩa cử cao đẹp của anh N. và ông H.. Chính tấm lòng của họ đã hồi sinh sự sống cho nhiều người bệnh hiểm nghèo", bác sĩ Dư Ngọc Thu cho biết thêm.

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Let's block ads! (Why?)

Bếp ga sinh học tận dụng vỏ trấu, lõi ngô

Nắng nóng 40 độ C: Uống nước thế nào mới đúng cách?

Thời tiết nắng nóng gay gắt dễ khiến cơ thể ra nhiều mồ hôi, nhiều người thấy khát nước là uống thậm chí uống liền một mạch vài cốc. Tuy nhiên, bác sĩ khuyến cáo uống nước như vậy là sai lầm.

Theo trung tâm dự báo khí tượng thủy văn quốc gia, ngày hôm nay (4/7) nắng nóng đặc biệt gay gắt tiếp tục xảy ra trên diện rộng, nhiệt độ cao nhất trong ngày phổ biến 38-40 độ C. Thời gian có nhiệt độ trên 35 độ C từ 10h - 18h.

Dễ dàng nhận thấy, với những người lao động hoặc làm việc trong môi trường không có điều hòa, họ uống rất nhiều nước. Thậm chí, để làm mát cơ thể, họ cho nhiều viên đá và uống liên tục vài cốc nước lọc cho đỡ khát.

Tuy nhiên, với cách uống nước này, theo bác sĩ Anh Tú (bác sĩ đa khoa tại một phòng khám có tiếng tại Hà Nội) cho hay: “Trong những ngày nắng nóng thế này, nếu lạm dụng nước đá, uống nước lạnh nhiều là không tốt cho cơ thể, thậm chí còn gây hại cho sức khỏe.

Vì thế, uống nước đúng cách theo tôi là nên uống nước âm ấm, không nên uống nước quá lạnh vì dễ gây ra viêm họng.

Có nhiều người đi làm bên ngoài, đặc biệt lao động nặng nhọc dẫn đến tốn nhiều sức, họ uống nhiều nước cùng một lúc nhưng uống như vậy là sai cách. Bởi, trong ngày nắng nóng, cơ thể đổ mồ hôi nhiều, nên uống quá nhiều nước trong một thời gian ngắn sẽ làm tăng tiết mồ hôi, tăng thêm mất các chất điện giải như natri, kali… càng gây ra cảm giác khát nước nhiều hơn. Vì thế, nên uống từ từ, chia nhỏ lượng nước uống sẽ giúp giảm bớt cơn khát”.

Sức khỏe - Nắng nóng 40 độ C: Uống nước thế nào mới đúng cách?

Theo bác sĩ Anh Tú, nên chia nhỏ lượng nước và uống từ từ sẽ tốt cho cơ thể (Ảnh minh họa).

Cũng theo bác sĩ Anh Tú, để kiểm tra việc cơ thể đủ nước hay không thì khi đi vệ sinh nếu thấy nước tiểu trong vắt và không mùi là uống đủ nước.

“Thời tiết nắng nóng, uống nhiều nước nhưng không đi tiểu thì vẫn bị coi là thiếu nước”, bác sĩ Tú nhấn mạnh.

Từ những chia sẻ trên, bác sĩ Anh Tú chỉ cách uống nước thông minh trong ngày nắng nóng chính là chia đều lượng nước uống trong ngày: “Mọi người nên cách khoảng 1 tiếng lại uống vài ngụm, dù không khát cũng nên uống chút một. Riêng với trẻ con, uống nước rải đều trong ngày sẽ tốt cho trẻ hơn”.

Bên cạnh đó, trẻ em và người già những ngày nắng nóng này cần được quan tâm nhiều hơn bởi lẽ sức đề kháng của họ sẽ yếu hơn người thường. Bên cạnh việc ăn đầy đủ chất dinh dưỡng, hoa quả, uống đủ nước thì nên cho trẻ con, người già ở nơi thoáng mát, tránh vận động nhiều.

Riêng đối với người già, trời nắng nóng không nên làm việc nặng, nếu có làm việc thì khi mệt và ra mồ hôi nhiều nên nghỉ ngơi. Chú ý không tắm đêm sau 22h, khi tắm vẫn nên pha chút nước nóng.

Let's block ads! (Why?)

Những tác động có thể hủy diệt một hành tinh