Tuesday, July 5, 2016

Lấy bạn thân vì lỡ “vượt rào” và cái kết của nữ sinh Kinh tế

“Trong vòng có gần 2 năm thôi mà cuộc đời mình đã thay đổi chóng mặt như vậy rồi… nhưng mà mình không hối hận mà ngược lại đang rất hạnh phúc”, bà mẹ bỉm sữa tâm sự.
Sau bao biến cố và thử thách, cô gái cũng vẹn tròn hạnh phúc bên tổ ấm của mình. (Ảnh minh họa)

Quen nhau từ khi ngồi trên ghế phổ thông, cùng nhau trải qua những kí ức đẹp của tuổi học trò. Chính vì thế cô gái và chồng đã là một cặp bạn cực thân.

Xuất phát điểm là đôi bạn thân nên những thăng trầm cuộc sống hay vui buồn trong chuyện tình cảm cả hai đều tìm đến nhau để giãi bày tâm sự. Và cũng trong một lần “trút hết nỗi lòng” định mệnh ấy, cả hai đã vượt quá ranh giới của tình bạn.

Sau khi thống nhất thì cả hai đã tổ chức đám cưới nhỏ ở quê và hai vợ chồng vẫn lên Hà Nội để hoàn thành nốt việc học. Từ sau đám cưới, cách nói chuyện của cả hai vẫn giống như hai người bạn, vẫn xưng hô theo lối “bẩn bựa” vì đơn giản họ đến với nhau vì trách nhiệm và sự ràng buột.

Thế rồi cô gái cũng nhận ra được tình cảm của mình và bắt đầu thấy ghen mỗi khi chồng đi chơi, nhắn tin với gái. Mặc những biểu hiện của vợ, anh chồng vẫn thản nhiên như không có chuyện gì. Cho đến ngày biết vợ mình phải nhập viện thì chàng trai đã nhận ra được sự quan trọng của vợ con và gia đình. Sau lần ấy, chàng trai càng trưởng thành và chín chắn hơn và thật sự trở thành chỗ dựa vững chãi cho mẹ con cô gái.

Sau bao nhiêu năm coi nhau bạn bè thì cặp vợ chồng trẻ đã bắt đầu có những rung động. Những cũng bậc cảm xúc của cặp vợ chồng trẻ càng thêm ý nghĩ khi nghe thấy thấy con cất tiếng chào đời và cả hai đang cố gắng để gìn giữ hạnh phúc gia đình bằng chính tình cảm thiêng liêng ấy chứ không đơn thuần là sự ràng buộc.

Sau những bồng bột của tuổi trẻ bằng niềm tin và sự may mắn, cô nữ sinh Kinh tế Quốc dân thật sự khiến bao người ngưỡng mộ vì có một cái kết viên mãn trong cuộc sống hôn nhân của mình. Câu chuyện của bà mẹ bỉm sửa như là động lực, niềm khích lệ đối với những cặp đôi rơi vào hoàn cảnh tương tự có cái nhìn lạc quan hơn về cuộc sống. Để từ đó đưa ra cách giải quyết “thấu tình hợp lí” cho trường hợp của mình.

Bài viết của bà mẹ trẻ gây bão mạng.

Bài chia sẻ về câu chuyện tình yêu và  cuộc sống hết sức chân thật, giản dị của cô gái 9X nhanh chóng gay “bão”. Cụ thể là chỉ sau vài giờ đăng tải bài viết của cô nữ sinh này đã cán mốc 39 nghìn lượt thích, gần 5 nghìn lượt chia sẻ và bình luận chúc phúc đôi vợ chồng trẻ

Thegioitre.vn xin trích nguyên câu chuyện hôn nhân “trái ngeo” mà đầy hạnh phúc  của cô nữ sinh 9X:

"Lấy thằng bạn thân vì đứa con.

Mình là K54 nhưng bây giờ mới chuẩn bị học năm thứ 4 thôi, do mình bảo lưu kết quả 1 năm để sinh con. Và nó - thằng bạn thân từ năm lớp 11, bây giờ là thằng chồng mình.

Hai đứa bắt đầu chơi với nhau từ năm lớp 11. Nó hơn mình 1 tuổi nhưng trước nó ham đá bóng nên bị gãy chân. Đúng đợt thi học kì năm nó học lớp 11 nên bố mẹ bảo lưu kết quả  học tập 1 năm cho nó luôn. Vậy là nó đã học 2 lần lớp 11, nên mình với nó mới biết nhau.

Được cái nó học giỏi mấy môn Toán với Lí nên mình hay hỏi bài nó. Lâu dần thành bạn thân, tính bựa như nhau nên mới thân được. Cứ thế thi đại học mình đỗ NEU, nó thì đỗ BK (học CNTT, siêu phết). Lên đại học thì 2 đứa vẫn chơi với nhau, thỉnh thoảng đi uống nước, tâm sự này kia...và đặc biệt những lúc mình thất tình hay nó cãi nhau với người yêu là lại gọi nhau đi trà đá, đôi lúc là uống bia. Nói chung chuyện yêu đương của nhau hiểu rất rõ.

Rồi 1 lần, chính xác là khi mình học giữa năm 2, bị thất tình (cái anh này mình yêu lâu rồi, cứ chia tay rồi quay lại  lằng nhằng lắm) nên mình chán, gọi nó đi uống rượu. Vừa xinh hôm đó nó lại đang cãi nhau với người yêu nó chứ. Uống bao nhiêu thì không nhớ, chỉ biết là sáng hôm sau dậy thì "chuyện đã lỡ rồi".

Sau đó nó có nhắn tin xin lỗi mình này kia nhưng mình kệ, kiểu giận nó lắm ý, rồi buồn, sợ..lẫn lộn cả. Tháng ý thi cuối kì nên mọi chuyện cứ rối tung cả. Thi xong thì mình bắt đầu thấy những dấu hiệu đầu tiên, khó chịu, mệt mỏi, buồn nôn.

Cầm que thử hiện 2 vạch trên tay (bạn mình mua đến cho) mà mình như sụp đổ. Hoang mang tột độ, nghĩ về tương lai, về bố mẹ, về đứa bé...mình nằm khóc cả đêm hôm ấy, suy nghĩ nhiều người gầy hẳn đi. Sau mình quyết định nói với nó -thằng chồng đó.

Bất ngờ chưa, nhắn tin cho nó: "Tao có em bé rồi". 

Nó : "Thật à"

Mình: "ừ, giờ tao đang sợ quá.

Và nó im luôn, không trả lời. Mình cũng không gọi, không nhắn thêm mà ngồi chửi thầm nó, tự thương cho sự kém hiểu biết của mình.

Đến tối có tin nhắn của nó, nó nhắn ngắn gọn: "Mai tao qua đón mày rồi đi". Rồi đi? Đi đâu? đi bỏ ư? Ôi mình càng rối, mình nhắn tin hỏi nó nó cũng không thèm trả lời chứ.

Mày có biết lúc đó tao sợ lắm không? Sáng mai điện thoại reo, mình mặc quần áo đi xuống nhà. Hai đứa nhìn nhau, nó quát "lên xe đi nhìn nhìn gì?".

Rồi 2 đứa đi thẳng về nhà mình (nhà ở quê ý, mình ở Hưng Yên). Ôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Vào nhà thì đã thấy bố mẹ nó ngồi nói chuyện với bố mẹ mình rồi. Khỏi nói bố mẹ mình nhìn mình bằng ánh mắt hình viên đạn rồi. Và thế là chúng mình cưới.

Chưa bao giờ nghĩ sẽ lấy nó. Chúng mình lấy nhau mà chẳng có tý tình cảm yêu đương gì ấy. May mà mẹ chồng lại quý mình lắm, chứ không kì thị hay ghét bỏ gì.

Chắc 1 phần do nhà chồng mình chỉ có 2 anh em trai (nó là anh cả) nên mẹ chồng thích con gái nữa. Đã vậy mẹ chồng còn là bác sĩ khoa sản bệnh viện tỉnh chứ.

Lấy nhau xong thì bố mẹ cho lên Hà Nội thuê cho 2 đứa 1 cái chung cư mini nhỏ để nó tiện chăm mình hơn. Mà nó có chăm đâu, nó toàn đi chơi điện tử, với đi chơi với bạn bè, thỉnh thoảng là với bọn chị em gái kết nghĩa của nó. Cơ mà nó cũng ngon trai, lại giỏi mấy món laptop, điện thoại nên mấy em mê lắm(chuyện mình với nó lấy nhau ở quê nên đa số chỉ bọn bạn thân biết, cả 2 đều không có ảnh ót gì lên Facebook).

Mà lại nói đến ảnh. Hôm đi chụp ảnh cưới chụp đúng 1 lúc, rửa ra 2 kiểu cho 2 nhà, đấy nghĩ lại thiệt thòi quá cơ.

Nói về mình, mấy tháng đầu mình bụng bầu đi học. Đồ ăn mẹ chồng mang lên để tủ lạnh cho, tự nấu tự ăn, tự đi học. Quãng thời gian ấy mình sống khép kín lắm, chỉ có bạn bè ở cạnh, còn nó nó cứ đi đâu ấy, chẳng ở nhà với mình đâu.

Nhưng mỗi lúc mẹ chồng hay mẹ đẻ gọi điện lên hỏi thăm mình toàn phải nói dối là nó đi học, đi abc, đi xyz để phụ huynh đỡ lo thôi. Tức lắm mà không làm gì được ấy. Vì thật sự là giữa 2 đứa chỉ có tình bạn thôi.

Dần dần mình thoải mái hơn, cũng ra ngoài xem phim, đi chơi với bạn thân. Lúc ấy bầu được 4 tháng gì đó. Nó với mình thì vẫn đối xử với nhau như bạn bè ý, vẫn xưng mày tao. Nó ham chơi nhưng cũng biết điều phết. Đi ra ngoài thì vẫn nhắn tin bảo mình "tao đi ra chỗ này chút", về thì lại hỏi "ăn gì không tao mua cho". Nằm ngủ thì vẫn nằm chung giường, mình ngủ thì hay có thói ôm ôm nên chỉ ôm nhau thôi chứ không làm gì. Nhiều lúc nằm với nhau mà nó cứ nhắn tin Zalo với gái. Mình mới hỏi nó "sao mày lại cưới cưới? có yêu nhau đâu".

Nó thản nhiên trả lời: "Có thì cưới thôi, tao có phải thằng hèn đâu, thế không yêu sao mày còn đồng ý làm gì”.

Mình: "À thì tao không muốn bỏ đứa bé với vì bố mẹ tao nữa thôi".

Thỉnh thoảng nó xoa bụng mình rồi cứ nói như thật "bí ơi bí chắc đẹp trai giống bố lắm nhỉ", mình bĩu môi: "mình xấu như chó ấy, con tao phải đẹp giống tao chứ".

Nó vênh mặt lên "con trai mà đẹp giống mày thì gay à. Mà con của 1 mình mày ý, không có tao thì làm sao có Bí".

Ôi, vợ chồng trẻ con nó khổ vậy đó, cứ cãi nhau tùm lum thôi.

Các cụ nói cấm có sai "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén", ở với nó lâu nên mình yêu  mất. Thấy nó nhắn tin  với gái là mình tức lắm, toàn lấy cớ sai nó đi làm này nọ để nó không nhắn tin nữa. Có lúc là dọa "tao mách mẹ đấy”. Ai bảo mẹ chồng lại thương con dâu lắm cơ.

À cái đứa nhắn tin với  nó là người yêu cũ của nó. Đứa người yêu từ đợt gần cưới ý, chẳng hiểu con kia biết nó lấy vợ rồi mà vẫn đeo bám nhỉ, con giáp thứ 13 rồi.

Nó thì cũng ở nhà với mình nhiều hơn, ngoan hơn. Mình sai gì là làm giúp ngay, cuối tuần 2 đứa đi siêu thị mua đồ trẻ con rồi đi xem phim, cũng tình cảm lắm.

Mỗi tội cái con người yêu cũ cứ bám lấy nó. Đỉnh điểm là hôm thi môn cuối của học kì 2 ý (lúc ý mình được gần 7 tháng rồi). Tối hôm ý thi xong mình hí hửng sắp xếp đồ vào vali, nghĩ mai về quê nghỉ hè lâu dài (bảo lưu để sinh em bé luôn) mình sẽ xin bố mẹ chồng cho về nhà mẹ đẻ chơi cho đã đời, còn kệ nó trên này làm gì thì làm.

9h tối, 2 đứa đang ngồi xem tivi thì thấy nó có điện thoại. Nghe anh anh, em em là mình đã biết ai gọi rồi. Thấy nó thay đồ mình mới hỏi "đi đâu ấy”, nó nhăn nhở "A đi chơi với gái tý, vợ nhé". Mình bảo Thằng điên, mày lại đi với cái H chứ gì.

Nó mới xuống giọng kiểu nài nỉ "Tao đi 1 lát thôi rồi tao về, xe nó hỏng mà muộn rồi nó không biết làm thế nào. Mày ở nhà chịu khó chơi 1 mình tý nhé, mẹ có gọi lên thì nói dối hộ tao tý nhé".

Ôi trần đời tôi ghét nhất là mấy loại người yêu cũ, em kết nghĩa, họ hàng xa ...gì đó. Xe hỏng không biết đường dắt vào quán sửa xe à? hay không biết gửi xe mà đi xe ôm, đi taxi về còn gọi chồng bà ra đón làm gì? Bực phát khóc (ai mang bầu thì biết, tâm lí nhạy cảm lắm ý).

Buồn quá nên mình mới tính xuống sân dạo loanh quanh tẹo cho thoáng nhưng đen thay đi đứng kiểu gì bị trượt chân ngã cầu thang. Chỉ nhớ là trượt chân trên cầu thang, lúc tỉnh lại thì đã thấy đang trong Bệnh viện Phụ sản, nó thì ngủ gục bên giường, cứ như phim Hàn Quốc ý.

Mình sợ quá sờ vội lên bụng thì may quá Bí vẫn còn. Nó thấy động nên tỉnh dậy, mặt mũi thì lem nhem. Thấy mình mở mắt nhìn nó, nó sụt sùi "may quá vợ dậy rồi, anh sợ quá" vừa cảm động vừa buồn cười nhưng nhịn vì vẫn giận nó lắm.

Nằm viện gần 1 tuần thì được về nhà, may quá Bí siêu nhân nên không sao cả. Mình không thèm nói năng gì với nó. Mẹ mình xin nhà chồng cho mình về ngoại chơi cho bố me chăm sóc. Mẹ chồng mình cũng thương nên đồng ý. Nhà 2 đứa cách nhau có 3km thôi.

Từ hôm ra viện mình chẳng thèm nhìn nó 1 cái. Nó thì chắc cũng ăn năn hối lỗi nên xoắn xít xin lỗi, xưng hô thì cứ anh anh vợ vợ, mình kệ, vẫn mày tao. Nó bỏ học 1 tuần về nhà ngoại ở với mình chứ. Nhà mình thì chỉ có anh trai với mình, anh trai đi làm bên nước ngoài chưa về nên nhà ít người.

Mặc kệ nó quan tâm, mình vẫn bơ. 1 lần thấy nó ngồi nhắn tin trên Zalo, mình mới nói xoáy "Lại nhắn tin với em H à. Hôm nay lại hỏng xe hay quên không  mang tiền thế, ra đưa về đi còn gì". Nó mới lườm: "điên à, anh làm cùng chỗ làm thêm. Hỏi bao giờ lên làm, không tin cho xem này, từ giờ đừng nhắc đến H nữa, giờ chỉ có vợ với con thôi".

Kinh chưa? mình nghe thế sướng lắm nhưng vẫn giả vờ bơ bơ. Đến tháng thứ 8 thì 2 vợ chồng về nhà chồng. Dù không đứa nào nói ra nhưng đều hiểu đã yêu nhau mất rồi. Hôm mình trở dạ sinh Bí, làm chuyến taxi lên viện tỉnh mẹ chồng đỡ đẻ cho luôn.

Sinh em bé xong, mình ở nhà, anh trên Hà Nội học nhưng tối nào cũng phải facetime về kiểm tra xem mình chăm con như nào, rồi cuối tuần anh về nhà với gia đình. Cứ bảo dân IT khô khan chứ chăm con khéo phết đấy, con khóc là dong dỗ khắp nhà, pha sữa, đóng bỉm như mẹ mướp luôn, con biết ê a thì bố nói to hơn cả con.

Đến năm vừa rồi thì mình bắt đầu đi học trở lại với K55. Lúc ấy Bí nhà mình cũng được gần 1 tuổi rồi nên ông bà bảo 2 vợ chồng  lên học để Bí ở nhà ông bà trông cho. Có con rồi mới biết xa có 1 tý thôi mà nhớ da diết. Anh chồng bảo: "thế mới biết lúc em mới sinh anh khổ vì nhớ 2 mẹ con thế nào". Có lúc anh ấy đùa bảo "Nhớ à, hay làm đứa nữa đi". Hè năm nay mình chẳng học hè mà khăn gói về với con luôn.

Trong vòng có gần 2 năm thôi mà cuộc đời mình đã thay đổi chóng mặt như vậy rồi. Đấy, các bạn cùng trang lứa nhận bằng tốt nghiệp rồi mình thì mới hết năm 3, chồng con đề huề.

Nhưng mà mình không hối hận mà ngược lại đang rất hạnh phúc vì có Bí, có anh chồng bạn thân, có bố mẹ chồng tốt, bố mẹ đẻ thương. Cuộc sống cần gì nhiều hơn đâu.

Tâm sự của 1 sinh viên làm mẹ từ khi 20 tuổi".

Let's block ads! (Why?)

No comments:

Post a Comment